Tặng anh những ngày Say và Nhớ!
Biết mình say nên em về nhà ngủ Nhưng anh ơi, em không ngủ được Em nhớ anh! Nhớ mẹ, nhớ cha! Nhớ quá quá nhiều người! Và em nghĩ: Chắc mình không còn tỉnh!
Biết mình say nên em về nhà ngủ Nhưng anh ơi, em không ngủ được Trái đất cứ cuồng quay, tâm trí thì chao loạn Sao em lại nhớ anh trước cả nhớ mẹ cha? Sao em lại nhớ anh hơn cả nhớ quê nhà? Và em biết: Ừ! Mình không còn tỉnh!
Biết mình say nên em về nhà ngủ Nhưng anh ơi, em không ngủ được Em mãi làm thơ Chả biết tự bao giờ… Nhưng em muốn…muốn mình làm thi sĩ Viết tặng anh…lúc say…lúc tỉnh…lúc nửa tình nửa say
Biết mình say nên em về nhà ngủ Về nhà ngủ….rồi lại thức làm thơ Thơ…rồi ngủ…ngủ…rồi lại thức làm thơ Và em biết: Mình chả còn tỉnh táo Nhưng anh ơi, em chả còn tỉnh táo Mai sẽ quên, thơ đâu nữa gửi anh Vậy thôi đi! Cứ để anh nhớ giúp Thơ em viết tặng anh Một ngày…hai ngày…ba ngày… Những ngày nhớ và say (Quy Nhơn, một ngày nửa tỉnh nửa say năm 2013) |
Em say1!
Cứ mỗi lần say em nên về nhà ngủ Để lặng thinh câu nói với riêng anh Để khép lại những tâm tình vừa chớm Để sớm mai câu hát vẫn trong lành
Cứ mỗi lần say em nên về nhà ngủ Để khép lại những tâm tình vừa chớm Để nhìn người2 ánh mắt vẫn long lanh
Cứ mỗi lần say em nên về nhà ngủ Dấu bàn tay em muốn nắm tay anh Để khép lại những tâm tình vừa chớm Để nắng vẫn vàng và biễn vẫn xanh
Để mỗi ngày vẫn trong lành câu hát Để nhìn anh ánh mắt vẫn long lanh Để nhìn đời với nắng vàng – biển xanh Cứ mỗi lần say em nên về nhà ngủ.
|